Sunday, February 7, 2010

Chuyện riêng

(cho mình)

Đôi lúc mình cũng ko hiểu sao mình lại kì cục như vậy. Tội nghiệp ox của mình quá, có bạn gái ngang ngược, dữ tợn, nóng nảy, khó tính, khó chịu, lạnh lùng. Bao nhiêu tật xấu mình đều mang trong người hết.


Buồn ghê!

Mình không muốn như vậy, dĩ nhiên rồi, nhưng ko biết tại sao mình lại như vậy nữa. Mỗi lần hai đứa có chuyện cãi nhau, là giống như trời sắp sập. Cả nhà đều biết. (Cả nhà, bao gồm phụ huynh, anh trai, em trai, chú thím, chú thím, thỉnh thoảng có thêm anh họ và em họ. Khá là nhiều.)

Mình cũng mệt mỏi với mình lắm, mà chưa biết làm sao để thay đổi tình hình này.

Những người tuổi con Cua đều là người của gia đình. Nhưng để là "người của gia đình" thì phải là người yêu đúng nghĩa cái đã. Nếu ko thì viễn cảnh "người của gia đình" chẳng bao giờ tới, mà cái viễn cảnh đó ko tới cũng đồng nghĩa với việc mình ko phải là mẫu người của gia định, tức là mình ko biết nhường nhịn, ko biết lắng nghe, ko biết chia sẻ, ko biết thông cảm, ko biết bất cứ cái gì cả. Sợ chưa?

Hồi đó mình hay nghĩ, khi mình 25 tuổi, nhất định tóc mình phải dài chấm thắt lưng, mình sẽ đầy nữ tính, tay chân thon gọn, giọng nói nhẹ nhàng, và lúc nào cũng dịu dàng với người yêu. Theo như cái kiểu mà mấy cô gái nữ tính nhỏ nhẹ vẫn thường thể hiện. Mình đã hình dung như vậy.

Nhưng trên thực tế hiên tại thì 80% ko đúng với việc mình "nghĩ". Cái duy nhất đúng là "tay chân thon gọn", vì vốn má mì sinh mình ra thì nó thế, chứ cũng ko phải tại mình dịu dàng thẽ thọt gì hết!

Tóc thì cứ tới giữa lưng là cắt, xẹt xẹt xẹt. Tóc mây nên nó cứ phồng phồng chẳng mềm mượt gì, đã vậy mỗi lần giận điên lên (hoặc vừa ngủ dậy) là nó cứ xù lên như con chim sẻ bận rộn và bộp chộp.

Giọng nói hơi trầm, có lúc nói nhỏ, ko hở răng nên khó nghe. Nói chung ko hấp dẫn lắm. Luôn dùng câu khẳng định khi đang tức giận. Ví dụ như, em ko thích, em ko muốn, đừng bao giờ làm vậy nữa. Mình mà là đàn ông, đảm bảo khi bạn gái nói những câu đó, mình cũng sôi máu mình lên nữa. Nói chung khi đang bực là khủng khiếp lắm. Mình ơi là mình!

Người ta có nhiều cách để diễn đạt điều mình muốn nói. Nói làm sao để đạt được mục đích mới là người khôn. Rõ ràng là mình ngu quá đi.

Có những chuyện tưởng chừng như là chuyện rất bình thường khi hai người yêu nhau, nhưng với mình lại là không bình thường. Mình biết lý do tại sao nhưng mình ko thừa nhận. Để cho có chuyện thì lại suy nghĩ mông lung, rằng mình có thể làm khác đi nhưng sao lại không, rồi lại kiếm cái lý do nào đó để bào chữa cho hành động ấy.

Cách đây vài ngày, ox nói một câu. Anh ko biết em sao nữa, em sợ cái gì mà em lại phản ứng như vậy. Em sợ anh gia trưởng hay sao hả, hả, hả?

Bằng chíu, một phát trúng con tim đen thui, mà lúc đó quả thật ko dám nói uh đúng rồi chứ gì nữa (_ __#) Tối về nằm vắt tay lên trán, suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ. Riết rồi hai mắt quầng thâm, ngày càng đen thui.

Sắp tết rồi!

(cho anh)

Em sợ anh gia trưởng. Vì em có cái ví dụ rất sống động và đời thực ngay tại ngôi nhà của em, mỗi ngày trong 25 năm, ăn sâu vào trong máu, ăn sâu vào trong đầu óc, nên nó ảnh hưởng đến tư duy, đến hành động và cả phản xạ. PHẢN XẠ. Cho nên mọi chuyện diễn ra như vậy, em ko cố ý.

Những chuyện ngu ngốc em từng làm, đều là một kiểu phản xạ, chống lại cái điều em luôn luôn ghét trong tiềm thức nhưng ko bao giờ thể hiện ra. Dành cho một người khác nhưng vô tình anh lại là người nhận thay. Buồn quá.


No comments:

Post a Comment