Thursday, March 18, 2010

(note)



...trong mỗi con người luôn có nhiều chỗ để chứa những chuyện của riêng họ, giống như xếp cất để dành thật nhiều thứ vào nhiều ngăn tủ khác nhau, và họ không nhận ra họ cất giấu đến bao nhiêu là thứ, nhưng chỉ cần một ngày đẹp trời rảnh rỗi nào đó, bàn tay vô tình động đến kỉ niệm là bao nhiêu cảm giác xưa cũ lại ào ạt ùa về như thác lũ. KHÔNG SAO NGĂN ĐƯỢC!...


Tuesday, March 2, 2010

Cuối cùng cho một tình yêu


Ừ, thôi em về, chiều mưa giông tới
Bây giờ anh vui, hai bàn tay đói
Bây giờ anh vui, hai bàn chân mỏi

Thời gian nơi đây

Bây giờ anh vui, một linh hồn rỗi

Tình yêu xứ này


Một lần yêu thương, một đời bão nổi

Giã từ giã từ.
Chiều mưa giông tới, em ơi em ơi

Sầu thôi xuống đầy
Làm sao em nhớ m
ưa ngoài song bay?
Lời ca anh nhỏ

Nỗi lòng anh đây


Sầu thôi xuống đầy

Sầu thôi xuống đầy


Tuesday, February 23, 2010

Chúc mừng năm mới

Vì nhiều chuyện riêng nên bây giờ mình mới viết được cái tổng kết nho nhỏ này.

Năm vừa rồi mọi chuyện yên ổn, ko có sóng gió, ít ra là đối với mình. Cả một năm an toàn trong vòng tay của ba mẹ, của người yêu, của bạn bè.

Ba mẹ cũng có những lúc bất đồng, có khi tưởng là khăn gói ra khỏi nhà rồi, nhưng nói chung chuyện cãi nhau rồi hờn dỗi trong lòng năm nào cũng có, những đến tận bây giờ vẫn bám trụ trong nhà, ko bỏ nhà đi bụi. Thế là tốt. Anh em trong gia đình bình thường, ko có tranh cãi gì đến mức ko nhìn nhau, hơn nữa lúc bệnh hoạn anh em vẫn có nhau. Năm nay thay đổi thông lệ bắt đầu lì xì cho em trai và cho đứa cháu nhỏ. Số bỏ ra chỉ là phần nhỏ so với số nhận vào, vì năm nay vẫn còn được lấy lì xì, hé hé.

Người yêu đột ngột xuất hiện vào khoảng tháng 11 năm ngoái, tính ra cũng tìm hiểu được một năm hơn, thấy hai người có nhiều điểm chung, nhiều điểm riêng, khác biệt. Có khi hợp nhau đến mức khi nói ra cả hai ngạc nhiên vì suy nghĩ y như nhau, cũng có khi ôm điện thoại cãi nhau đến gần sáng nói khan cả cổ cũng ko thấy được điểm chung nào cả. Nhìn chung trong năm vừa rồi tình hình diễn ra như sau:
_ Hầu như ngày nào cũng gặp. Siu nhưn chưa ;;)
_ Đa số lần cãi nhau qua điện thoại, khi gặp mặt thì ít cãi, cãi xong huề ngay.
_ Đa số lý do là vì...mình đi chơi riêng với bạn bè :)) đa số lý do còn lại là vì ko gặp nên dễ nổi quạu.
_ Cãi nhau bằng điện thoại nội trong 1 ngày, cãi xong hết mới đi ngủ, ko kéo dài đến ngày mai.

Vậy nên thỉnh thoảng lại có cái cảnh, giận nhau chia tay cái đùng, rồi nửa đêm điện thoại rung rì rì, alo thì nghe giọng ox bảo "sao ko gọi cho anh?", mình thì nức nở "sao anh ko gọi cho em", rồi ox lại hỏi "sao em khóc mà ko gọi cho anh?", rồi mình lại được dịp tỉ tê "sao anh ko gọi cho em"...Mệt quá.

Ngồi nhớ lại mới thấy nó kì kì, chứ lúc đó mình khóc dữ lắm, ba mẹ có phát hiện cũng kệ, lì luôn :D

Bạn bè trong năm vừa rồi, nhiều biên động. Mất đi một người cứ ngỡ là của mình, mà đến tận bây giờ cũng ko hiểu lý do tại sao. Mỗi lần nghĩ lại là buồn, là tức, là ghét, là ân hận, là nổi điên...tất cả dồn vào 1 cục cứng ngắc ko giải quyết được. Mình ko bao giờ muốn chấm dứt, nhưng mình bị người ta chấm dứt và mình éo hiểu tại sao. Vẫn phải để đó như công việc giải quyết ko trôi, mỗi lần đụng đến lại buồn phiền.

Bạn đi Nhật học cũng nhiều, thỉnh thoảng lại về thăm gia đình và kết hợp thăm bạn bè. Trong năm vừa rồi mình dụ tụi bạn được vài lần họp lớp, cũng vui lắm. Cái thời đi học quý gì đâu, vậy mà ko biết trân trọng. Lúc xong rồi mới sáng con mắt ra.

Công việc bèo nhèo như ao bèo, ko nhắc tới. Đừng ai nói với mình nhưng câu quen thuộc mà họ hay nói. Số phận con người, lẽ nào ai cũng giống nhau? Bạn may mắn, thì tốt cho bạn chứ cho ai. Mà cái số người "may mắn" giống như bạn thử hỏi trong cái lớp 30 người này có được mấy người?

Học hành, tạm ổn. Thi đậu rồi, giờ chuẩn bị học. Mong là học hành hanh thông, ko cần giỏi xuất sắc, chỉ cần hiểu và thi đậu xong lấy cái bằng là mãn nguyện lắm rồi. Thực tế chút.

Cả năm lình bình là vậy, nhưng bước qua năm mới bệnh một trận xám hồn. Mình chỉ thấy vài chuyên diễn ra trước mắt mình như sau:
_ Ba mẹ lo lắng bạc cả tóc. Anh trai và thằng nhỏ chạy lăng xăng như vịt.
_ Ox ngày nào cũng phải mất công xách xe chay qua. Có khi ngồi cả ngày. Đi làm về là lại ghé qua nhà, sợ mình buồn.
_ Máy tính để đó, cá chết ruộng khô, ko ai coi sóc. => mình ko đc "nó" chăm lo mà "nó" còn mún kiếm chuyện nữa.

Bệnh xong, dẹp luôn mấy cái game bullshit. Dành thời gian chăm sóc cho má mi, dành thời gian đi chơi với ox, dành thời gian đi học rồi học bài. Vậy thôi.

Chưa bao giờ có chuyện nào ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình như vậy, nhưng bây giờ thì có rồi đó. Sáng mắt ra chưa con?

Type mệt quá. (_ __#)

Vả lại, dạo này mình có cảm tưởng việc mình hay đọc multiply đã làm cho một người bạn của mình ngừng hẳn việc viết lách bên đó. Mình đang cảm thấy rất áy náy về chuyện này, vì thường thường mình chỉ đọc thôi. Vô tình người ấy biết là ko phải chỉ có mình chị ấy với những trang viết, mà còn có thêm mình nữa. Ko biết mìh có làm cho chị ấy cảm thấy khó chịu một tí ko nhỉ, vì sau đó thì hoàn toàn ko thấy viết gì luôn.

Mình đang áy náy và khổ sở vì chuyện này. (_ __#)

Wednesday, February 10, 2010

(27)








Sau trận tranh cãi nảy lửa, điều gì còn đọng lại trong lòng hai người yêu nhau? Là sự rạch ròi của người đúng kẻ sai, hay sự buồn bã ân hận vì mình đã làm cho người yêu rơi nước mắt?

Sunday, February 7, 2010

Chuyện riêng

(cho mình)

Đôi lúc mình cũng ko hiểu sao mình lại kì cục như vậy. Tội nghiệp ox của mình quá, có bạn gái ngang ngược, dữ tợn, nóng nảy, khó tính, khó chịu, lạnh lùng. Bao nhiêu tật xấu mình đều mang trong người hết.


Buồn ghê!

Mình không muốn như vậy, dĩ nhiên rồi, nhưng ko biết tại sao mình lại như vậy nữa. Mỗi lần hai đứa có chuyện cãi nhau, là giống như trời sắp sập. Cả nhà đều biết. (Cả nhà, bao gồm phụ huynh, anh trai, em trai, chú thím, chú thím, thỉnh thoảng có thêm anh họ và em họ. Khá là nhiều.)

Mình cũng mệt mỏi với mình lắm, mà chưa biết làm sao để thay đổi tình hình này.

Những người tuổi con Cua đều là người của gia đình. Nhưng để là "người của gia đình" thì phải là người yêu đúng nghĩa cái đã. Nếu ko thì viễn cảnh "người của gia đình" chẳng bao giờ tới, mà cái viễn cảnh đó ko tới cũng đồng nghĩa với việc mình ko phải là mẫu người của gia định, tức là mình ko biết nhường nhịn, ko biết lắng nghe, ko biết chia sẻ, ko biết thông cảm, ko biết bất cứ cái gì cả. Sợ chưa?

Hồi đó mình hay nghĩ, khi mình 25 tuổi, nhất định tóc mình phải dài chấm thắt lưng, mình sẽ đầy nữ tính, tay chân thon gọn, giọng nói nhẹ nhàng, và lúc nào cũng dịu dàng với người yêu. Theo như cái kiểu mà mấy cô gái nữ tính nhỏ nhẹ vẫn thường thể hiện. Mình đã hình dung như vậy.

Nhưng trên thực tế hiên tại thì 80% ko đúng với việc mình "nghĩ". Cái duy nhất đúng là "tay chân thon gọn", vì vốn má mì sinh mình ra thì nó thế, chứ cũng ko phải tại mình dịu dàng thẽ thọt gì hết!

Tóc thì cứ tới giữa lưng là cắt, xẹt xẹt xẹt. Tóc mây nên nó cứ phồng phồng chẳng mềm mượt gì, đã vậy mỗi lần giận điên lên (hoặc vừa ngủ dậy) là nó cứ xù lên như con chim sẻ bận rộn và bộp chộp.

Giọng nói hơi trầm, có lúc nói nhỏ, ko hở răng nên khó nghe. Nói chung ko hấp dẫn lắm. Luôn dùng câu khẳng định khi đang tức giận. Ví dụ như, em ko thích, em ko muốn, đừng bao giờ làm vậy nữa. Mình mà là đàn ông, đảm bảo khi bạn gái nói những câu đó, mình cũng sôi máu mình lên nữa. Nói chung khi đang bực là khủng khiếp lắm. Mình ơi là mình!

Người ta có nhiều cách để diễn đạt điều mình muốn nói. Nói làm sao để đạt được mục đích mới là người khôn. Rõ ràng là mình ngu quá đi.

Có những chuyện tưởng chừng như là chuyện rất bình thường khi hai người yêu nhau, nhưng với mình lại là không bình thường. Mình biết lý do tại sao nhưng mình ko thừa nhận. Để cho có chuyện thì lại suy nghĩ mông lung, rằng mình có thể làm khác đi nhưng sao lại không, rồi lại kiếm cái lý do nào đó để bào chữa cho hành động ấy.

Cách đây vài ngày, ox nói một câu. Anh ko biết em sao nữa, em sợ cái gì mà em lại phản ứng như vậy. Em sợ anh gia trưởng hay sao hả, hả, hả?

Bằng chíu, một phát trúng con tim đen thui, mà lúc đó quả thật ko dám nói uh đúng rồi chứ gì nữa (_ __#) Tối về nằm vắt tay lên trán, suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ. Riết rồi hai mắt quầng thâm, ngày càng đen thui.

Sắp tết rồi!

(cho anh)

Em sợ anh gia trưởng. Vì em có cái ví dụ rất sống động và đời thực ngay tại ngôi nhà của em, mỗi ngày trong 25 năm, ăn sâu vào trong máu, ăn sâu vào trong đầu óc, nên nó ảnh hưởng đến tư duy, đến hành động và cả phản xạ. PHẢN XẠ. Cho nên mọi chuyện diễn ra như vậy, em ko cố ý.

Những chuyện ngu ngốc em từng làm, đều là một kiểu phản xạ, chống lại cái điều em luôn luôn ghét trong tiềm thức nhưng ko bao giờ thể hiện ra. Dành cho một người khác nhưng vô tình anh lại là người nhận thay. Buồn quá.


Friday, January 29, 2010

Đón xuân này tôi nhớ xuân xưa


(sến bà cố!)


Dịp này năm ngoái đang là dịp Tết Nguyên Đán, nằm nhà phè phỡn ăn uống nhậu nhẹt, vậy mà năm nay lại chạy cong cả đít lên vì ba cái vớ vẩn. Ức chế đek chịu được.


Nhân dịp ức chế, xách hình cũ năm ngoái ra khoe. Hình này chụp = em điện thoại đáng yêu của mình. Thề với lòng là vẫn sẽ chung thủy với em ấy trong vòng 2 năm tới (nếu như em ấy vẫn có thể thoi thóp tới khi ấy)

Gần tới tết rồi mà cây chẳng mọc nổi nụ. Nó đây này, 2 trong số nhiều cây mai ở nhà.



Mami bày mâm trái cây để chưng. Em ấy đây


Mồng một Tết tụi nó mới chịu phun đám nụ ra, nhiều ơi là nhiều, xanh xanh và múp míp



Sau đó, buổi tối mình đi coi bắn pháo bông với cả nhà. Điện thoại cùi quá chẳng chụp được, chỉ chụp được cái lô cốt kế bên bờ sông. Thành phố năng động và hiện đại gì đâu á!


Rồi sau đó là đi đường hoa Nguyễn Huệ, bưng về được em bé này

Sáng mồng hai mồng ba mồng bốn, hoa nở bụp bụp bụp lòe loẹt :))






Sang mồng mấy chả nhớ, có người tới chở đi chơi thay đổi không khí. Đây là cái bộ mặt lúc đi =))

Đây là cái pizza, còn vài món khác nhưng do mải ăn mà quên chụp hình ro`y :D


Alo, chị ơi hôm nay Diamond có phim gì?...


Những mồng sau, hoa mai nở lúc lỉu trĩu cả cành. mà tết hết rồi, nở chi nở dữ vậy ko biết nữa.





Rồi xong, hết Tết năm ngoái, xách giỏ đi làm.

Tết lãng nhách!

Tuesday, January 26, 2010

Thứ tư

Riết rồi chẳng nhớ hôm nay thứ mấy ngày mấy tháng mấy.

Còn vài ngày nữa là thi, cái kì thi khốn kiếp đó, làm mình mất ăn mất ngủ sụt cân cả mấy tuần rồi. Chủ nhật này nó sẽ kết thúc, qua Tết có kết quả 2 kì thi mà mình đã tham gia. Chả biết tốt hay xấu, có nên trông mong gì hay ko nữa. Vì mình mệt quá, đuối quá rồi.

Thôi, phía trước, là bầu trời.

Buổi tối thức khuya học bài, đọc đọc đọc đọc ba cái nhảm nhí. Nói ra thì mắc cỡ, học lại môn này lần này là lần thứ 5 hay thứ 6 gì rồi. Hic!
Sáng nào cũng dậy trễ, lật đật quáng quàng chạy, tóc phồng xù lên như con chim sẻ, mặt mũi tái mét, hớt hơ hớt hãi. Vào công ty ngồi định thần 2 tiếng sau mới tỉnh, mới bắt đầu làm việc được.


Tóc vẫn xù lên y như con chim sẻ!



Còn 3 ngày nữa, amen!

Saturday, January 23, 2010

ru em muộn phiền, ru em bạc lòng


trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang
từng ngón tay buồn, em mang em mang

đi về giáo đường, ngày chủ nhật buồn, còn ai còn ai

đóa hoa hồng cài lên tóc mây

ôi đường phố dài

lời ru miệt mài, ngàn năm ngàn năm

ru em nồng nàn, ru em nồng nàn


trời còn làm mây, mây trôi lang thang
sợi tóc em bồng, trôi nhanh trôi nhanh, như dòng nước hiền

ngày chủ nhật buồn
còn ai, còn ai
đóa hoa hồng vùi quên trong tay

ôi, đường phố dài

lời ru miệt mài, ngàn năm ngàn năm
ru em giận hờn, ru em giận hờn


trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi

từng phiến băng dài trên hai tay xuôi
tuổi buồn em mang đi trong hư vô, ngày qua hững hờ


trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi
từng
phiến mây hồng em mang trên vai

tuổi buồn như lá
gió mãi cuốn đi quay tận cuối trời

trời còn làm mưa, mưa rơi thênh thang
từng gót chân trần
em quên em quên
ôi miền giáo đường ngày chủ nhật buồn

còn ai
còn ai
đóa hoa hồng tàn hôn lên môi


em gầy
ngón dài

lời ru miệt mài

ngàn năm ngàn năm

ru em muộn phiền


ru em bạc lòng

Tuesday, January 19, 2010

Em đã ngủ với chồng chị chưa...?


- Đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ:
- Em đã ngủ với chồng chị chưa?

Đàn bà trẻ sa sầm nét mặt, đôi mắt ghì chặt vào đáy ly sóng sánh ánh cam. Vài phút lặng lẽ trôi qua, đàn bà trẻ phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹn mà nội dung chẳng liên quan gì đến câu hỏi:
- Anh ấy nói với em, chị không chăm lo và không thể chia sẻ cùng anh ấy....

Đàn bà đứng tuổi tiếp nhận bằng nét mặt thản nhiên. Giống như cô đã quen với tiếng báo thức lúc 6h30 mỗi ngày, để tất bật chuẩn bị bữa sáng cho chồng, đánh hộ anh đôi giày để anh có thể an tâm rời khỏi nhà đi làm. Đàn bà đứng tuổi chậm rãi tuông từng lời:
- Đây không phải là lần đầu tiên chị nghe câu nói ấy từ cửa miệng một phụ nữ trẻ. Có điều chị tự hỏi: "Tại sao trong cuộc đời, hầu hết đàn bà chỉ cần duy nhất một người đàn ông hiểu mình, chăm lo cho mình. Trong khi đa số đàn ông lại cần nhiều người đàn bà hiểu mình, chăm lo cho mình đến thế?".

Đàn bà trẻ cúi xuống, nước mắt khi không mà chảy. Tiếng đàn bà đứng tuổi vẫn vang lên đều đặn: - Trong mối quan hệ lằng nhằng này, chúng ta chỉ có hai cách giải thích. Hoặc là cả ba cùng có lỗi, hoặc là không ai có lỗi, lỗi tại "Nhan sắc" mà ra... Thôi, chị về đây, còn phải đi đón cháu. Em từ từ suy nghĩ và chọn cho mình một kết cục mà em muốn. Chỉ có điều "Nhan sắc" là thứ phù du nhất cuộc đời này em ạ...!

Đàn bà đứng tuổi đi rồi, để lại trong gió ánh mắt đen láy và mùi hương thoang thoảng. Đàn bà trẻ nhìn theo dáng dấp ấy và thầm nghĩ: "Chị ta từng được gọi là nhan sắc...". Chuông điện thoại reo vang, đàn bà trẻ giật mình. Đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông - như đa số đàn ông khác - cần nhiều đàn bà trong cuộc đời, nói hối hả: "Em à, cẩn thận nhé. Mụ nhà anh phát hiện ra em rồi. Mụ để cả xấp hình chụp chúng ta đi vào nhà nghỉ, rồi cả căn nhà nơi em đang trọ học. Tạm thời đừng liên lạc nhiều nhé. Anh sẽ tranh thủ giải quyết để gặp em sớm...".

Đàn bà trẻ không đáp trả. Tiếng tít tít vang lên vồn vã và bất ngờ. Bất ngờ như cơn mưa ngoài khuôn quán kia. Lúc này cô mới nhận ra sự tinh xảo của đàn bà đứng tuổi khi chọn quán cà phê cô và người đàn ông ấy thường hò hẹn làm nơi gặp nhau hôm nay. Đàn bà trẻ nhìn ảnh mình trong tấm gương phản chiếu loang loáng màn nước, nghĩ mãi đến điều đàn bà đứng tuổi gửi lại trước khi đi: "Nhan sắc..."

Đàn bà đứng tuổi để toàn bộ tập ảnh giấy tờ liên quan đến người tình mới nhất của chồng lên bàn làm việc cho anh rồi lẳng lặng trở về phòng. Nhìn lại mình trong gương, đàn bà đứng tuổi biết mình đã sai khi chiều qua đổ lỗi mọi điều cho "Nhan sắc". Đàn bà nhớ lại lời một người đàn bà lớn tuổi hơn: "Đàn ông nào vốn mang tính trăng hoa thì họa may khi chết đi mới bỏ được. Chấp nhận lấy anh ta là chấp nhận cảnh chồng chung cả đời..." . Đàn bà đứng tuổi thở dài, tắt đèn trong tiếng nhạc da diết buồn "Bàn tay làm sao níu, một thời vừa đi qua..."

Đàn ông trở về sau cơn mưa giông bất ngờ. Phong bì hình ảnh vợ để trên bàn đêm qua vẫn còn làm anh chới với. Hai lần trước vợ chỉ nói: "Anh dừng lại đi, đừng để em biết quá nhiều...". Đàn ông ngoan ngoãn nghe theo vì thiết nghĩ: "Còn nhiều thời gian khác mà!". Lần này, đàn bà làm điều gay cấn hơn. Đàn ông nằm vật nơi phòng khách, chẳng dám vào phòng ngủ. Anh sợ những câu chất vấn không lối thoát dành cho mình, sợ mình trở thành thằng hèn như kẻ trộm bị bắt gặp. Đàn ông ngủ quên lúc nào không hay. Đàn ông muôn đời là thế. Họ không như đàn bà, điển hình là đàn bà trong phòng ngủ kia, ngổn ngang cả đêm không chợp mắt.

6h30, đàn bà choàng dậy như một loại phản xạ vô điều kiện. Nhưng rồi nghĩ lại, đàn bà cho phép mình lao vào phòng tắm chà rửa bản thân sạch sẽ, bóng loáng trước khi lao vào bếp. Đàn bà cho phép mình thoa chút phấn son trước khi đánh giày cho chồng. Và gọi chồng dậy với ánh mắt vô tư như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đàn ông hớn hở như thoát được nạn, thay đồ, ăn sáng, và huýt sáo rời khỏi nhà đi làm, không quên hôn vợ.

Đến cơ quan, đàn ông hí hửng rút điện thoại định gọi cho đàn bà trẻ, bất ngờ đọc được tin nhắn gửi sẵn từ đêm qua: "Em tha thứ cho anh, chúng ta tha thứ cho nhau. Em cố gắng và em biết anh cũng sẽ cố gắng. Chỉ có điều: Nhất quá tam. Chúng ta cùng ghi nhớ điều đó. Em yêu anh!"

Đàn ông run tay vì biết đàn bà đứng tuổi không nói đùa. Đàn ông đang nghĩ, liệu những nhan sắc đang phới phới ngoài kia, rồi có mang đến cho anh những điều anh đang sở hữu? Liệu khi những nhan sắc ấy tàn phai, anh còn lại gì? Đàn ông bóp trán, buông điện thoại. Ngồi thừ một lúc, anh mở email làm việc. Tên đàn bà trẻ đứng đầu trong inbox với lá thư "Nhan sắc". Đàn ông hồi hộp mở ra. Đàn bà trẻ viết: "Em và nhan sắc cũ của anh đã gặp nhau cách đây vài ngày. Chị ấy không còn mới như em. Nhưng chị ấy có thứ nhan sắc khác. Tùy vào sự lựa chọn của anh. Em mong tin anh!".

Đàn ông nghe tim đập liên hồi. Ngã vật ra ghế, nốc cạn ly cà phê. Ly cà phê có thể đã làm đàn ông tỉnh táo hơn hoặc đã làm anh ta say. Đàn ông đem mọi thứ lên bàn cân, như vốn phải thế trong đầu óc một gã kinh doanh thành đạt. Đàn ông khôn ngoan, bản lĩnh nhìn thấy rõ ràng ngày hôm qua có sức mạnh lớn lao thế nào trong việc tạo ra hôm nay. Đàn ông cũng không còn đủ trẻ để liều lĩnh đem chưa - đến - nửa - cuộc - đời còn lại ra cá cược.

Đàn ông im lặng rời khỏi inbox. Chiều hôm ấy, đàn ông về sớm, đón con cùng vợ dưới cơn mưa tầm tã. Đàn bà đứng tuổi không quên chiếc khăn tay trong ví, lau vội nước mưa trên mặt, trên tóc chồng. Đàn ông nhìn vợ, nhớ lời đàn bà trẻ trong lá thư rồi nghĩ: "Đàn bà đứng tuổi của mình có một thứ nhan sắc mà không phải bất kì nhan sắc nào cũng có được..."

Vấn đề là, suy nghĩ ấy rồi sẽ tồn tại trong cuộc đời còn lại của đàn ông được bao lâu? Khi hàng ngày đàn ông vẫn phải tiếp xúc và nhìn thấy hàng nghìn nhan sắc mới đang hừng hực ngoài kia?

(Comment cũng trên trang multiply đó)

Em thắc mắc 2 điều.

Một là, tại sao chỉ có đàn bà trẻ, đàn bà đứng tuổi, đàn ông, mà ko phải là đàn bà trẻ, đàn bà đứng tuổi, đàn ông trẻ và đàn ông đứng tuổi.


Hai là, tại sao không có thêm câu "Vấn đề là, suy nghĩ ấy rồi sẽ tồn tại trong cuộc đời còn lại của đàn bà được bao lâu? Khi hàng ngày đàn bà vẫn phải tiếp xúc và nhìn thấy hàng nghìn đàn ông mới đang hừng hực ngoài kia?"


(_ __#)

(Đang tìm từ ngữ để nói, mà chưa tìm ra. Giận quá. Để đó mai nói)

Tuesday, January 12, 2010

Chẳng qua là anh có muốn hay không thôi!


Anh về, em phải nhờ người khác nhắn anh liên lạc với em.

Cuộc hẹn đầu tiên, anh báo trước cho em 3 tiếng. Tối đó em đi đám cưới, người ta gởi thiệp cho em trước 1 tuần.

Cuộc hẹn thứ 2, anh báo trước với em 1 tuần.

Anh bảo, tuần sau anh về nước.

Em cứ nghĩ, khi người ta đã dặn dò mình trước cả tuần lễ, nghĩa là cuộc hẹn đó quan trọng. Em sắp xếp công việc nhà, sắp xếp các cuộc hẹn của em với bạn bè, để gặp anh.

Thứ bảy, chủ nhật, sáng thứ hai, ko thấy anh liên lạc lại, ko thấy báo giờ, ko thấy báo địa điểm.

Ko nghe ko thấy bất cứ thứ gì từ anh.

Trưa thứ hai, anh nhắn tin, nội dung đơn giản. "thu 4 e ranh buoi toi ko. a hom nay co viec dot xuat ko the di duoc. xin loi e" Em viết lại, đúng từng dấu chấm, từng dấu phẩy, tin nhắn của anh.

Em ko tốn thời gian của em cho những cuộc hẹn mà người khác ko xem trọng. Mình cứ thẳng thắn với nhau. Ko thấy cần thiết gặp em thì mình ko gặp, ko thấy cần thiết liên lạc với em thì mình ko liên lạc. Đơn giản mà, anh?

Friday, January 1, 2010

Chúc mừng năm mới!


Chúc mừng năm mới! Đi đâu cũng thấy lời chúc tụng, chúc mừng.

Có một đứa đau cổ họng quá ko ăn được ko uống được cũng ko nói được. Vậy mà những lời chúc mừng vẫn tìm mọi cách đập vô mặt nó.


Đứa đó là mình đây!

Đau khổ quá! Hức hức!

(_ __#)


Thèm một ly cafe đá đến khát cổ... (ba ngày rồi, toàn uống nước...muối)


Thèm ăn cơm... (mấy bữa ăn rồi ko có được hột cơm trong bụng)

Thèm được...cãi lộn! (đau họng quá, nói ko được, thành ra gây lộn với người ta bị thua)

Thật là ấm ức.

CHÚC MỪNG NĂM MỚI!

HU HU HU :((